Nguyên Đỗ

Khi Nàng Thơ Giận Dỗi

Khi nàng thơ giận dỗi
Lòng tôi rất đơn côi
Buồn như viên đá cuội
Nằm yên dưới chân đồi
Tôi hỏi nàng chẳng nói
Làm tê nhói tim đau
Tôi như ngọn sầu đâu
Cúi đầu khi tắt nắng
Đêm nay trời thanh vắng
Nàng đứng bên bờ kia
Làm như chẳng thấy kìa
Tôi đành năn nỉ mãi
Nhưng nàng chẳng thương hại
Ngoe ngoảy lại quay đi
Tôi biết phải làm gì
Để nàng quay trở lại
Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Khi Nàng Thơ Giận Dỗi"